Chiều mùa đông rừng rực ráng hồng
Sao cháu thấy lạnh lùng đến vậy
Cháu ngơ ngác tìm bóng Dì không thấy
Dì đâu còn cho cháu gọi " Dì ơi ! "
Như ngày xưa Dì vẫn đáp lời
Khi cháu đến, Dì chạy ra tất tả
Dáng xởi lởi, lòng dì thương mến quá
Đứng trước dì cháu lại hóa trẻ con
Dù cháu không còn dỗi ,còn hờn
Vẫn sung sướng được nghe Dì mắng mỏ
Ngoài ba mươi cháu vẫn còn bé nhỏ
Vẫn ấm lòng khi cháu gọi Dì ơi
Năm mươi năm đã khép một cuộc đời
Đời lam lũ mồ hôi và nước mắt
Thuở làm dâu sớm sa vòng cay nghiệt
Khi sinh con chưa hết sắt se lòng
Mà lòng Dì rượi mát giếng trong
Không trách móc không hơn , không oán
Cứ chăm chút từng mầm xanh hi vọng
Mở lòng mình cùng cuộc sống tin yêu
Cho đến khi đời sắp tắt nắng chiều
Hồi tưởng lại biết bao điều cay cực
Lòng thương mến vẫn trào lên khóe mắt
Cháu không được về gọi lần cuối " Dì ơi !"
Năm mươi năm đã khép một cuộc đời
Cứ rục rỡ như mặt trời buổi sớm
Cứ đầy đặn như trăng rằm tháng Tám
Dì vẫn là cô du kích tỉnh Đông
Đêm công đồn, đưa bộ đội qua sông
Ngày chặn viện, chống càn gan dạ
Khăn mỏ quạ ,quần thâm, vai áo vá
Không phấn son hồ dễ đã ai bằng
Dì đi làm dâu cháu theo tận cổng làng
Dì ngoái lại dải khăn lau nước mắt
Rồi làm mẹ một tay Dì chăm chút
Cọn lớn đi đánh Mỹ, sống anh hùng
Con hi sinh nước mắt chảy vào trong
Một đêm trắng tóc Dì cũng trắng
Dì ngồi lặng trông trời xa bến vắng
Xin khóc cho lòng bớt nặng, Dì ơi !
Năm mươi năm đã khép một cuộc đời
Cháu không thể nào tin Dì đã mất
Niềm đau ấy giờ là sự thật
Giữa nhà Dì cháu ngơ ngác trông quanh
Ở ngoài vườn lít nhít một bầy em
Cuốc xới đất đầu mang khăn tang trắng
Thôi từ nay những mái đầu đã vắng
Bàn tay dì đặt xuống nặng thương yêu
Các em ơi ! có trông thấy ráng chiều
Rừng rực đỏ ở chân mây không tắt
Như Dì ra đi mà không lỡ khuất
Vẫn trông về nơi cuộc sống chúng ta.
Tháng 12 _ 1979
Bùi Xuân Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét