Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

THƯƠNG  VỢ    
( gửi .T thay cho lời xin lỗi)
Dân nơi đây chưa quên cô giáo Tặng ngày nào
Sáng sáng,chiều chiều,đạp xe hăm hở
Chiếc áo hồng qua mấy mùa phượng nở
Treo trên ghi đông lủng lẳng mấy mớ rau
Xe của em nào có tốt gì đâu
Đi từ xa đã nghe thấy tiếng lạch cạch
Dây cao xu quấn quanh vành chằng chịt
Có lần thủng xăm em vừa chạy vừa dong để cho kịp thời gian
Thay khung xe em phải bán cả đàn ngan
Lòng em sót xa nhưng biết làm sao được
Trường ở xa ngày ngày em đến lớp
Ngày nắng ngày mưa,tháng mấy chục đồng lương
Gian nhà tre lụp xụp mấy mét vuông
Chiếc giường ba xà với cái hòm lỏng chỏng
Tường đắp đất không chát vôi lởm chởm
Em cứ đùa chị Dậu kém mình xa
Có lúc bế con đứng trước cửa nhà
Nghe người bán hàng rao không có tiền
Sợ con đòi, em vội đưa con lên đầu vườn cho đỡ tủi
Công việc của em tháng ngày vất vả
Chăm bốn đứa con cho chồng đi làm xa
Lên lớp về vội lo việc cửa nhà
Kiếm củi nấu ăn,lợn gà, giặt giũ
Tối đến soạn bài,đêm trời nóng luôn tay quạt cho con ngủ
Tháng nghỉ hè em theo chị em ,tần tảo ngược xuôi,
Chạy chợ bán mua ,thêm đồng mắm đồng rau
Gặp người quen em vờ ngoảnh mặt đi
Ngại họ nhận ra em là "T" là cô giáo.
Vì yêu chồng thương con em sẽ làm tất cả
Nhà tuy nghèo mà em có buồn đâu
Lúc nào cũng thấy em cười em hát
Chẳng khi nào em phàn nàn cho số phận
Đông con ,Chồng yêu là hạnh phúc lắm rồi
Trong lòng em chỉ có một khát vọng mà thôi
Một thứ mà không thể tính bằng tiền hay cân đo đong đếm
Em bằng lòng với những gì mình đã có
Một túp lều và một trái tim yêu


Anh có khóc đâu ,mà mắt cứ cay xè
Viết cho em thay cho lời xin lỗi
Anh là người chồng không có gì đáng nói
Chỉ có tình yêu cho em trống rỗng mà thôi.