nỗi cô đơn của mẹ
Mọi vật chất đều trở nên nhỏ bétrước tình thương và sự hy sinh của Mẹ,Mẹ ơi!
Lũ chúng con đánh giặc,hành quân
đạp đất đội trời
vẫn thơ bé khi trở về bên mẹ.
Mẹ như trời đất quê ta
như núi non,sông bể.
Con ở đâu cũng lòng mẹ chở che
Con ngã xuống đâu cũng tay mẹ vỗ về
Mẹ ru hát,mẹ nâng niu chăm chút
Suốt một đời nỗi nhà,nỗi nước
chất trên đôi vai mẹ gánh gồng.
Nghĩ chi bia đá tượng đồng
hãy từ tấm áo nâu sòng mẹ ta.
Bùi xuân Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét